Nguồn gốc của chính trị là những nguồn gốc nào dưới đây:
A.
Nguồn gốc kinh tế và nguồn gốc xã hội
B.
Nguồn gốc văn hóa và nguồn gốc đạo đức
C.
Nguồn gốc tôn giáo và nguồn gốc tín ngưỡng
D.
Nguồn gốc giáo dục và nghệ thuật
Đáp án
Đáp án đúng: A
Chính trị, với tư cách là một hệ thống các hoạt động liên quan đến quyền lực và quản lý xã hội, có nguồn gốc sâu xa từ hai yếu tố chính: kinh tế và xã hội.
- Nguồn gốc kinh tế: Sự khan hiếm tài nguyên và nhu cầu phân phối của cải tạo ra các xung đột và cạnh tranh. Chính trị nảy sinh như một phương tiện để giải quyết những xung đột này và thiết lập các quy tắc về quyền sở hữu và phân phối.
- Nguồn gốc xã hội: Con người là sinh vật xã hội, sống trong các nhóm và cộng đồng. Để duy trì trật tự và hợp tác trong các nhóm này, cần có các quy tắc và cơ chế để đưa ra quyết định và giải quyết tranh chấp. Chính trị ra đời để đáp ứng nhu cầu này.
Các phương án B, C, và D tuy có thể ảnh hưởng đến chính trị, nhưng không phải là nguồn gốc cơ bản của nó. Văn hóa, đạo đức, tôn giáo, tín ngưỡng, giáo dục và nghệ thuật có thể định hình các hệ tư tưởng và giá trị chính trị, nhưng chúng không tạo ra nhu cầu cơ bản về quyền lực và quản lý xã hội như kinh tế và xã hội.
Chính trị, với tư cách là một hệ thống các hoạt động liên quan đến quyền lực và quản lý xã hội, có nguồn gốc sâu xa từ hai yếu tố chính: kinh tế và xã hội.
- Nguồn gốc kinh tế: Sự khan hiếm tài nguyên và nhu cầu phân phối của cải tạo ra các xung đột và cạnh tranh. Chính trị nảy sinh như một phương tiện để giải quyết những xung đột này và thiết lập các quy tắc về quyền sở hữu và phân phối.
- Nguồn gốc xã hội: Con người là sinh vật xã hội, sống trong các nhóm và cộng đồng. Để duy trì trật tự và hợp tác trong các nhóm này, cần có các quy tắc và cơ chế để đưa ra quyết định và giải quyết tranh chấp. Chính trị ra đời để đáp ứng nhu cầu này.
Các phương án B, C, và D tuy có thể ảnh hưởng đến chính trị, nhưng không phải là nguồn gốc cơ bản của nó. Văn hóa, đạo đức, tôn giáo, tín ngưỡng, giáo dục và nghệ thuật có thể định hình các hệ tư tưởng và giá trị chính trị, nhưng chúng không tạo ra nhu cầu cơ bản về quyền lực và quản lý xã hội như kinh tế và xã hội.
Chính trị, xét về bản chất giai cấp, luôn là sự thể hiện tập trung của kinh tế và là công cụ để giai cấp thống trị bảo vệ và duy trì quyền lợi của mình. Điều này được thể hiện qua việc các giai cấp tổ chức thành các đảng phái chính trị, sử dụng nhà nước như một công cụ để thực hiện sự thống trị, trấn áp các giai cấp và tầng lớp khác trong xã hội. Do đó, nhận định trên là chính xác.
* Mông-tes-ki-ơ (Montesquieu): Là một nhà triết học chính trị người Pháp sống vào thế kỷ 18. Ông được biết đến rộng rãi với lý thuyết về phân chia quyền lực thành ba nhánh: lập pháp, hành pháp và tư pháp. Tư tưởng này được trình bày rõ ràng trong tác phẩm nổi tiếng "Tinh thần luật pháp" (De l'Esprit des Lois) của ông. Mông-tes-ki-ơ cho rằng việc phân chia quyền lực là cần thiết để ngăn chặn sự lạm quyền và bảo vệ tự do của người dân. Do đó, Mông-tes-ki-ơ được coi là người đầu tiên có tư tưởng phân chia quyền lực chính trị thành tam quyền phân lập một cách có hệ thống và ảnh hưởng lớn đến các nền dân chủ hiện đại.
* Aris-tốt (Aristotle): Là một nhà triết học Hy Lạp cổ đại. Ông có nhiều đóng góp quan trọng cho triết học, khoa học và chính trị, nhưng không phải là người đề xuất tư tưởng tam quyền phân lập.
* Rút-xô (Rousseau): Là một nhà triết học người Thụy Sĩ gốc Pháp, có những tư tưởng ảnh hưởng lớn đến Cách mạng Pháp. Tuy nhiên, ông không phải là người đầu tiên đề xuất tam quyền phân lập, mà tập trung vào khế ước xã hội và chủ quyền nhân dân.
* Ađam Smith (Adam Smith): Là một nhà kinh tế học và triết học người Scotland. Ông nổi tiếng với tác phẩm "Của cải của các quốc gia" (The Wealth of Nations), đặt nền móng cho kinh tế học hiện đại, nhưng không liên quan đến tư tưởng tam quyền phân lập.
Câu hỏi này kiểm tra kiến thức về các học giả thời cổ đại và tư tưởng của họ. Trong số các lựa chọn, Khổng Tử là người đề cao tư tưởng dùng người hiền tài, đức độ thay cho chế độ cha truyền con nối. Tư tưởng này thể hiện rõ trong các bài giảng và ghi chép của ông.
Theo Xê-nô-phôn, người mà không do quần chúng bầu ra, không được chỉ định bằng bỏ thăm, không chiếm đoạt quyền lực bằng bạo lực, mà phải là người biết chỉ huy, được ông dùng để chỉ Thủ lĩnh chính trị. Ông nhấn mạnh đến khả năng lãnh đạo và chỉ huy như một tiêu chí quan trọng để xác định một nhà lãnh đạo chính trị chân chính, thay vì chỉ dựa vào các phương thức bầu cử hay chiếm đoạt quyền lực thông thường.