30 câu hỏi 45 phút
Phương pháp điều trị chủ yếu dùng toa căn bản vào thời kỳ:
Đấu tranh giành độc lập lần thứ nhất (năm 111 trước công nguyên - 938 sau công nguyên)
Thời kỳ độc lập giữa các triều đại Ngô - Đinh - Lê - Lý - Trần - Hồ (939-406)
Thời kỳ độc lập giữa các triều đại hậu Lê - Tây sơn nhà Nguyễn (1428-1876)
Thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp (1945-1954)
Phương pháp điều trị chủ yếu dùng toa căn bản (các bài thuốc cổ phương, các bài thuốc được xây dựng dựa trên lý luận y học cổ truyền) thường được sử dụng và phát triển mạnh mẽ trong thời kỳ độc lập tự chủ của dân tộc, khi nền y học cổ truyền Việt Nam có điều kiện phát triển. Trong các lựa chọn trên, thời kỳ độc lập giữa các triều đại Ngô - Đinh - Lê - Lý - Trần - Hồ (939-406) là phù hợp nhất vì đây là giai đoạn nền y học dân tộc được củng cố và phát triển sau thời kỳ Bắc thuộc.
50 câu hỏi 60 phút
45 câu hỏi 60 phút
50 câu hỏi 60 phút
22 câu hỏi 60 phút
50 câu hỏi 60 phút
50 câu hỏi 60 phút
50 câu hỏi 60 phút
50 câu hỏi 60 phút
50 câu hỏi 60 phút
50 câu hỏi 60 phút
Phương pháp điều trị chủ yếu dùng toa căn bản (các bài thuốc cổ phương, các bài thuốc được xây dựng dựa trên lý luận y học cổ truyền) thường được sử dụng và phát triển mạnh mẽ trong thời kỳ độc lập tự chủ của dân tộc, khi nền y học cổ truyền Việt Nam có điều kiện phát triển. Trong các lựa chọn trên, thời kỳ độc lập giữa các triều đại Ngô - Đinh - Lê - Lý - Trần - Hồ (939-406) là phù hợp nhất vì đây là giai đoạn nền y học dân tộc được củng cố và phát triển sau thời kỳ Bắc thuộc.
Việc kết hợp hai nền y học (y học cổ truyền và y học hiện đại) mang lại nhiều ý nghĩa quan trọng, trong đó nổi bật là khả năng đoàn kết cán bộ y tế từ cả hai lĩnh vực và kế thừa những kinh nghiệm quý báu được tích lũy qua nhiều thế hệ. Sự kết hợp này giúp tận dụng tối đa ưu điểm của cả hai nền y học, nâng cao hiệu quả điều trị và chăm sóc sức khỏe cho người dân.
Trong thời kỳ độc lập giữa các triều đại Hậu Lê, Tây Sơn và nhà Nguyễn (1428-1876), có nhiều danh y và thầy thuốc nổi tiếng. Trong số các phương án được đưa ra, Hải Thượng Lãn Ông (tức Lê Hữu Trác) là một danh y nổi tiếng sống vào thế kỷ 18, thời Hậu Lê và Tây Sơn. Ông được coi là ông tổ của nền y học cổ truyền Việt Nam. Tuệ Tĩnh sống ở thời Trần, Đỗng Trọng Phụng và Lâm Thắng không phải là những danh y nổi tiếng trong giai đoạn lịch sử này.
Công tác thừa kế kinh nghiệm về Y học cổ truyền đòi hỏi nhiều yếu tố để đảm bảo tính chính xác, hiệu quả và sự phát triển của nền y học này. Trong các lựa chọn được đưa ra, "Nghiên cứu phương pháp điều trị" là quan trọng nhất vì nó đảm bảo rằng các kinh nghiệm được thừa kế được kiểm chứng và áp dụng một cách khoa học, có hệ thống, phù hợp với thực tiễn hiện đại. Các hoạt động như khảo sát, soạn tài liệu học tập cũng quan trọng, nhưng nghiên cứu phương pháp điều trị là cốt lõi để phát triển Y học cổ truyền.
Thời nhà Trần, Tuệ Tĩnh là một nhà sư đồng thời là một danh y nổi tiếng. Ông có nhiều đóng góp cho nền y học cổ truyền Việt Nam. Các đáp án còn lại không chính xác vì Đổng Phụng và Lâm Thẳng không phải là danh y thời Trần, còn Hải Thượng Lãn Ông sống vào thời Hậu Lê.