Thủ tục hành chính được thực hiện trong mọi hoạt động của cơ quan Nhà nước
A. Đúng
B. Sai
Đáp án
Đáp án đúng: B
Câu hỏi này kiểm tra kiến thức về phạm vi và tính chất của thủ tục hành chính trong hoạt động của cơ quan nhà nước. Thủ tục hành chính không phải được thực hiện trong *mọi* hoạt động của cơ quan nhà nước. Có những hoạt động nội bộ, hoạt động quản lý, điều hành, ra quyết định mang tính chủ quan hoặc không theo một quy trình định sẵn, không thuộc phạm vi điều chỉnh của thủ tục hành chính. Thủ tục hành chính chỉ áp dụng cho các hoạt động có liên quan đến việc giải quyết các công việc cụ thể của tổ chức, cá nhân theo các quy định của pháp luật về hành chính. Do đó, khẳng định "Thủ tục hành chính được thực hiện trong mọi hoạt động của cơ quan Nhà nước" là sai.
Câu hỏi này kiểm tra kiến thức về phạm vi và tính chất của thủ tục hành chính trong hoạt động của cơ quan nhà nước. Thủ tục hành chính không phải được thực hiện trong *mọi* hoạt động của cơ quan nhà nước. Có những hoạt động nội bộ, hoạt động quản lý, điều hành, ra quyết định mang tính chủ quan hoặc không theo một quy trình định sẵn, không thuộc phạm vi điều chỉnh của thủ tục hành chính. Thủ tục hành chính chỉ áp dụng cho các hoạt động có liên quan đến việc giải quyết các công việc cụ thể của tổ chức, cá nhân theo các quy định của pháp luật về hành chính. Do đó, khẳng định "Thủ tục hành chính được thực hiện trong mọi hoạt động của cơ quan Nhà nước" là sai.
Câu hỏi này kiểm tra kiến thức về nguyên tắc xử lý vi phạm hành chính, cụ thể là mối liên hệ giữa hành vi vi phạm và hậu quả. Theo pháp luật về xử lý vi phạm hành chính, hành vi vi phạm hành chính là hành vi có lỗi, cố ý hoặc vô ý, vi phạm quy định của pháp luật về quản lý nhà nước mà người có hành vi đó có thể bị xử phạt hành chính. Điều này có nghĩa là chỉ cần có hành vi vi phạm xảy ra, thì có thể truy cứu trách nhiệm hành chính, không nhất thiết phải chờ đợi hậu quả xảy ra. Có những hành vi được coi là vi phạm hành chính ngay khi thực hiện, bất kể hậu quả có hay không. Ví dụ, hành vi lấn chiếm đất đai, hành vi sử dụng giấy tờ giả mạo, hoặc hành vi cản trở người thi hành công vụ có thể bị xử phạt ngay khi thực hiện hành vi đó, dù hậu quả trực tiếp (như thiệt hại về tài sản, tính mạng) có thể chưa xảy ra hoặc không xảy ra. Tuy nhiên, đối với một số vi phạm hành chính, hậu quả là yếu tố cấu thành vi phạm. Ví dụ, gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng thì hậu quả là yếu tố bắt buộc để cấu thành vi phạm. Nhưng câu hỏi lại khẳng định 'Trong mọi trường hợp, việc truy cứu trách nhiệm hành chính không cần xét đến thực tế là hậu quả đã xảy ra hay chưa'. Điều này là không chính xác tuyệt đối vì có những trường hợp hậu quả là yếu tố bắt buộc để cấu thành vi phạm hành chính. Tuy nhiên, nếu hiểu theo hướng là hành vi vi phạm là đủ để truy cứu trách nhiệm, trừ những trường hợp luật quy định rõ hậu quả là yếu tố cấu thành, thì câu trả lời 'Sai' là hợp lý nhất vì nó không đúng 'trong mọi trường hợp'.
Theo quy định, không phải mọi trường hợp nộp phạt tại chỗ đều là xử phạt theo thủ tục đơn giản. Thủ tục đơn giản chỉ áp dụng cho các vi phạm hành chính nhỏ, có tình tiết đơn giản và mức phạt tiền không vượt quá một mức nhất định theo quy định của pháp luật. Các trường hợp vi phạm nghiêm trọng hơn hoặc có tình tiết phức tạp hơn sẽ phải áp dụng thủ tục xử phạt vi phạm hành chính thông thường.
Câu hỏi kiểm tra kiến thức về đặc điểm của quan hệ pháp luật hành chính. Để xác định đâu là đặc điểm KHÔNG phải, chúng ta cần phân tích từng phương án:
1. Phương án 1: "Một bên tham gia quan hệ pháp luật hành chính phải được sử dụng quyền nhà nước." Đây là một đặc điểm cốt lõi của quan hệ pháp luật hành chính. Trong quan hệ này, một bên (chủ thể mang quyền lực nhà nước, thường là cơ quan hành chính nhà nước) có quyền áp đặt ý chí của mình lên bên kia. 2. Phương án 2: "Trách nhiệm của bên vi phạm là đối với Nhà nước." Khi có vi phạm pháp luật hành chính, trách nhiệm thường là đối với Nhà nước, thể hiện qua các hình thức xử lý hành chính hoặc bồi thường thiệt hại. 3. Phương án 3: "Đặc thù bởi quan hệ chấp hành và điều hành, chủ yếu là tính bình đẳng." Quan hệ pháp luật hành chính mang tính quyền uy, phục tùng, không chủ yếu là tính bình đẳng. Tính bình đẳng thường thấy rõ hơn trong quan hệ dân sự. Trong quan hệ hành chính, có sự phân cấp quyền lực và ý chí giữa các bên. 4. Phương án 4: "Phần lớn các tranh chấp phát sinh được giải quyết theo thủ tục hành chính." Các tranh chấp hành chính, mâu thuẫn trong quản lý hành chính thường được giải quyết thông qua các quy trình, thủ tục hành chính, ví dụ như khiếu nại, tố cáo, hoặc thông qua Tòa án hành chính.
Từ phân tích trên, phương án 3 là đặc điểm KHÔNG đúng của quan hệ pháp luật hành chính vì quan hệ này không chủ yếu mang tính bình đẳng mà mang tính quyền uy, phục tùng.
Quản lý hành chính nhà nước là hoạt động điều hành, tổ chức thực hiện quyền hành pháp của Nhà nước, bao gồm nhiều hình thức khác nhau. Phương án 1 (Áp dụng những biện pháp tổ chức trực tiếp) thể hiện sự can thiệp trực tiếp vào hoạt động của các đối tượng quản lý. Phương án 2 (Thực hiện những tác động về nghiệp vụ – kĩ thuật) thể hiện sự tác động thông qua chuyên môn, nghiệp vụ để đạt mục tiêu quản lý. Phương án 3 (Thực hiện những hoạt động khác mang tính chất pháp lý) thể hiện việc ban hành văn bản quy phạm pháp luật, quyết định hành chính, xử lý vi phạm hành chính, v.v. Do đó, cả ba phương án trên đều là các hình thức của quản lý hành chính nhà nước. Vì vậy, phương án 4 là đáp án chính xác nhất.