50 câu hỏi 60 phút
Chọn một từ/ cụm từ mà nghĩa của nó KHÔNG cùng nhóm với các từ/ cụm từ còn lại
Mắc cạn
Mắc kẹt
Mắc công
Mắc cửi
- Mắc cạn: (tàu, thuyền) bị vướng vào chỗ nước cạn không đi được nữa.
- Mắc kẹt: bị kẹt ở giữa không thoát ra, không qua được
- Mắc công: Mất công.
- Mắc cửi: mắc sợi trên khung cửi; thường dùng để ví hoạt động qua lại đông đúc và nhiều chiều, không lúc nào ngớt.
Có thể nhận thấy có ba từ mắc cạn, mắc kẹt, mắc cửi đều chỉ nghĩa một cái gì bị vướng lại, trong khi đó mắc công lại không mang nghĩa như vậy.
- Mắc cạn: (tàu, thuyền) bị vướng vào chỗ nước cạn không đi được nữa.
- Mắc kẹt: bị kẹt ở giữa không thoát ra, không qua được
- Mắc công: Mất công.
- Mắc cửi: mắc sợi trên khung cửi; thường dùng để ví hoạt động qua lại đông đúc và nhiều chiều, không lúc nào ngớt.
Có thể nhận thấy có ba từ mắc cạn, mắc kẹt, mắc cửi đều chỉ nghĩa một cái gì bị vướng lại, trong khi đó mắc công lại không mang nghĩa như vậy.
- Thơ lại: (Từ cũ) viên chức nhỏ, chuyên trông nom việc văn thư ở công đường (thường là ở phủ, huyện) thời phong kiến, thực dân.
- Thơ ấu: (thời) rất ít tuổi, còn thơ ngây, bé dại.
- Thơ ngây: nhỏ dại và trong sáng, chưa hiểu biết và cũng chưa bị tác động bởi sự đời.
- Thơ dại: rất ít tuổi, còn non nớt chưa biết gì (nói khái quát).
Trong bốn từ được cho ở đề bài, có ba từ thơ ấu, thơ ngây, thơ dại đều mang nghĩa còn nhỏ tuổi. Trong khi đó thơ lại là danh từ chỉ một chức vụ.
- Cường hào: (Từ cũ) kẻ có quyền thế ở nông thôn thời phong kiến, chuyên áp bức nông dân
- Quật cường: cứng cỏi, cương ngạnh.
- Kiên cường: có khả năng giữ vững ý chí, tinh thần, không khuất phục trước khó khăn, nguy hiểm.
- Cường bạo: tàn bạo một cách hung hãn.
=> Có thể nhận thấy các từ cường hào, quật cường, kiên cường đều có chữ “cường” nghĩa là mạnh, trong đó “cường hào” là mạnh về quyền lực, “quật cường” là mạnh về sức chịu đựng, “kiên cường” là mạnh về ý chí. Còn “cường bạo” là chỉ sự tàn bạo, hung hãn, khác nghĩa với các từ còn lại
Trong các từ xuất hiện ở đề bài, có các từ viễn phố, trữ tình, vàng tươi là các từ ghép chính phụ. Trong đó, từ phong cảnh là từ ghép đẳng lập với phong: gió; cảnh: cái hiện ra trước mặt => Phong cảnh là khung cảnh tự nhiên
- Mốc xì: (Ít dùng) mốc nhiều đến mức xám đen lại, do để quá lâu ngày => Tính từ.
- Mốc thếch: mốc đến mức trắng xám ra => Tính từ.
- Mốc meo: mốc nhiều và dày đặc (nói khái quát) => Tính từ.
- Mốc giới: mốc đánh dấu giới hạn giữa hai khu vực, hai địa phận liền nhau => Danh từ.