TQM là viết tắt của Total Quality Management, nghĩa là Quản lý chất lượng toàn diện hoặc Quản lý chất lượng đồng bộ. Đây là một phương pháp quản lý tập trung vào việc cải tiến liên tục chất lượng sản phẩm, dịch vụ và quy trình trong một tổ chức.
Biểu đồ Pareto là một công cụ thống kê dùng để xác định và ưu tiên các nguyên nhân hoặc yếu tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến một vấn đề. Nó dựa trên nguyên tắc Pareto, còn gọi là quy tắc 80/20, nói rằng khoảng 80% hiệu ứng đến từ 20% nguyên nhân. Trong bối cảnh thống kê, biểu đồ Pareto được sử dụng để xác định các nguyên nhân có ảnh hưởng lớn nhất đến chất lượng (ví dụ: các lỗi, sai sót, hoặc phàn nàn của khách hàng). Vì vậy, đáp án B là chính xác. Các lựa chọn khác không phản ánh mục đích chính của việc sử dụng biểu đồ Pareto.
Mô hình KCS (Kiểm soát Chất lượng) tập trung vào việc kiểm tra và loại bỏ sản phẩm lỗi, không trực tiếp khuyến khích hoặc khai thác tiềm năng sáng tạo của nhân viên. Việc khai thác tiềm năng sáng tạo thường liên quan đến các mô hình quản lý chất lượng tiên tiến hơn như TQM (Quản lý Chất lượng Toàn diện) hoặc Lean Manufacturing, nơi mà sự tham gia và cải tiến liên tục của nhân viên được đề cao. Do đó, nhận định trên là sai.
Feigenbaum là người đầu tiên đưa ra khái niệm về chi phí chất lượng. Ông đã nhấn mạnh rằng chi phí chất lượng không chỉ bao gồm chi phí cho việc kiểm tra và sửa chữa lỗi mà còn các chi phí phòng ngừa để đảm bảo chất lượng ngay từ đầu.
Chi phí chất lượng truyền thống thường tập trung vào hai khía cạnh chính: chi phí cho sự phù hợp (Conformance costs) và chi phí cho sự không phù hợp (Nonconformance costs).
* Chi phí phù hợp (Conformance costs): Là các chi phí phát sinh để đảm bảo chất lượng sản phẩm hoặc dịch vụ, bao gồm chi phí phòng ngừa (prevention costs) và chi phí thẩm định (appraisal costs). * Chi phí không phù hợp (Nonconformance costs): Là các chi phí phát sinh do sản phẩm hoặc dịch vụ không đạt yêu cầu chất lượng, bao gồm chi phí sai hỏng nội bộ (internal failure costs) và chi phí sai hỏng bên ngoài (external failure costs).
Như vậy, chi phí chất lượng truyền thống đề cập đến cả đặc tính phù hợp và không phù hợp. Tuy nhiên, khi nói về "chi phí chất lượng" một cách tổng quan, người ta thường muốn nhấn mạnh đến việc đo lường và quản lý cả hai mặt này để tối ưu hóa chất lượng và giảm thiểu chi phí phát sinh từ sai sót.