Khi tính liên ứng của hành vi cao, tính riêng biệt của hành vi cao và tính nhất quán của hành vi thấp, thì nguyên nhân của hành vi là nguyên nhân bắt nguồn từ yếu tố nào dưới đây?
Trả lời:
Đáp án đúng: C
Câu hỏi này liên quan đến lý thuyết quy kết (attribution theory) trong tâm lý học xã hội, cụ thể là mô hình đồng biến (covariation model) của Kelley. Mô hình này cho rằng chúng ta quy kết nguyên nhân của một hành vi dựa trên ba yếu tố:
* **Tính liên ứng (Consensus):** Mức độ mà những người khác cũng hành động tương tự trong tình huống đó.
* **Tính riêng biệt (Distinctiveness):** Mức độ mà người đó chỉ hành động như vậy trong tình huống cụ thể đó, chứ không phải trong các tình huống khác.
* **Tính nhất quán (Consistency):** Mức độ mà người đó luôn hành động như vậy trong tình huống đó qua thời gian.
Trong trường hợp này, chúng ta có:
* Tính liên ứng cao: Nhiều người khác cũng hành động tương tự.
* Tính riêng biệt cao: Người này chỉ hành động như vậy trong tình huống cụ thể này.
* Tính nhất quán thấp: Người này không phải lúc nào cũng hành động như vậy trong tình huống này.
Khi cả tính liên ứng và tính riêng biệt đều cao, và tính nhất quán thấp, chúng ta thường quy kết hành vi cho các yếu tố **bên ngoài** (tình huống). Điều này có nghĩa là hành vi được gây ra bởi các yếu tố thuộc về môi trường hoặc hoàn cảnh, chứ không phải do đặc điểm cá nhân của người đó.
Ví dụ: Nếu nhiều người cùng phàn nàn về một món ăn mới (tính liên ứng cao), và người A chỉ phàn nàn về món ăn này chứ không phàn nàn về các món khác (tính riêng biệt cao), và người A không phải lúc nào cũng phàn nàn về món này (tính nhất quán thấp), thì chúng ta có thể quy kết việc người A phàn nàn là do bản thân món ăn đó có vấn đề (nguyên nhân bên ngoài).