30 câu hỏi 60 phút
“Muốn ăn cơm phải tìm giống gieo mạ
Muốn ăn cá phải tát suối tát ao
Muốn biết vì sao có đất đỏ đất nâu
Phải bảo nhau ngồi nghe chuyện kể
Ngày xưa ngày ấy
Trông trời, trời bao la rộng rãi
Trông đất, đất vắng vẻ trống không
Đồn rằng
Có một năm mưa dầm mưa dãi
Nước vượt khỏi đồi U
Nước dâng tràn đồi Bái
Năm mươi ngày nước rút
Bảy mươi ngày nước xuôi”
(Sử thi dân tộc Mường, Đẻ đất đẻ nước)
Nội dung của văn bản trên là gì?
Quá trình lao động để kiếm sống và khám phá thiên nhiên
Miêu tả cảnh mưa lũ và sức mạnh của thiên nhiên
Truyền thống văn hóa của người Mường qua sử thi
Sự thay đổi của đất trời theo thời gian
- Nội dung bao gồm các yếu tố lao động (gieo mạ, tát suối) và câu chuyện kể về sự hình thành thiên nhiên (đất đỏ, đất nâu) thông qua truyền thuyết.
- A: Đoạn văn nhắc đến lao động, nhưng đây không phải trọng tâm chính.
- B: Mưa lũ chỉ là một chi tiết trong câu chuyện, không phải nội dung bao quát.
- D: Không có sự thay đổi của đất trời được nhấn mạnh trong đoạn văn.
=> Đáp án C phản ánh chính xác nội dung: văn bản giới thiệu truyền thống văn hóa người Mường thông qua sử thi.
- Nội dung bao gồm các yếu tố lao động (gieo mạ, tát suối) và câu chuyện kể về sự hình thành thiên nhiên (đất đỏ, đất nâu) thông qua truyền thuyết.
- A: Đoạn văn nhắc đến lao động, nhưng đây không phải trọng tâm chính.
- B: Mưa lũ chỉ là một chi tiết trong câu chuyện, không phải nội dung bao quát.
- D: Không có sự thay đổi của đất trời được nhấn mạnh trong đoạn văn.
=> Đáp án C phản ánh chính xác nội dung: văn bản giới thiệu truyền thống văn hóa người Mường thông qua sử thi.
- Chi tiết “Cặp mắt nó sáng như hai đốm lửa trong rừng khuya và sâu đến nao lòng những cô gái nào vô tình nhìn vào đấy” có nghĩa là: Đôi mắt của người Mèo mang vẻ đẹp tự nhiên và sức hút đặc biệt.
- Căn cứ nội dung đoạn văn: Đôi mắt sáng như đốm lửa trong rừng khuya và sâu thẳm, gây ấn tượng mạnh mẽ đến những người nhìn vào.
- Cũng như ngày với đêm, “mặt trời” có bao giờ gặp được “mặt trăng”, còn “sao Hôm” thì mãi xa cách “sao Mai”. Mặc dù xa cách về không gian địa lí nhưng “sao Hôm” lại “sánh” với “sao Mai”, tượng trưng cho sự vĩnh hằng trong tình cảm của lứa đôi, của “ta” và “mình”.
- Từ “chằng chằng” như khẳng định rằng dẫu bị ngăn cách phải xa nhau thì tình cảm giữa “ta” với “mình” vẫn son sắt, không thay đổi.
Câu nói tập trung vào giá trị của những khoảnh khắc yên bình để "nhìn lại chính mình," điều này khuyến khích việc tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn và sự tự nhận thức. Đây là một thông điệp về sự cân bằng trong cuộc sống hiện đại, thường bị chi phối bởi sự hối hả và áp lực. Vì vậy, cảm hứng thể hiện trong câu nói là tinh thần thanh thản và tự tại.
Đoạn trích sử dụng yếu tố đối thoại (A) để khắc họa nhân vật, hình ảnh giàu biểu cảm (B) trong cách miêu tả tâm trạng và cảnh vật, và không gian mang tính ước lệ tượng trưng (D) khi nhắc đến cầu Liễu Khê và khung cảnh đêm tối. Tuy nhiên, đoạn trích không sử dụng điển tích, điển cố (C), vì nội dung tập trung miêu tả tình huống đời thường và cảm xúc nhân vật.
Các câu sau: Chân cứng đá mềm, Ngàn cân treo sợi tóc, Long trời lở đất sử dụng biện pháp tu từ nào?