Nguyên tắc góp phần và thế quyền không được áp dụng cho loại hình bảo hiểm:
Trả lời:
Đáp án đúng: C
Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần hiểu rõ về hai nguyên tắc cơ bản trong bảo hiểm là nguyên tắc góp phần và nguyên tắc thế quyền, cũng như sự khác biệt giữa bảo hiểm bồi thường và bảo hiểm không bồi thường.
**1. Nguyên tắc góp phần (Principle of Contribution):**
Nguyên tắc này áp dụng khi cùng một đối tượng bảo hiểm và cùng một rủi ro được bảo hiểm bởi nhiều hợp đồng bảo hiểm khác nhau. Trong trường hợp xảy ra tổn thất, các nhà bảo hiểm sẽ cùng chịu trách nhiệm bồi thường theo tỷ lệ số tiền bảo hiểm mà mỗi bên đã cấp, đảm bảo rằng tổng số tiền bồi thường mà người được bảo hiểm nhận được không vượt quá giá trị thiệt hại thực tế. Mục đích là để ngăn chặn việc trục lợi bảo hiểm và đảm bảo nguyên tắc bồi thường đầy đủ nhưng không quá mức.
**2. Nguyên tắc thế quyền (Principle of Subrogation):**
Nguyên tắc này cho phép nhà bảo hiểm, sau khi đã bồi thường cho người được bảo hiểm về một tổn thất do bên thứ ba gây ra, có quyền thay thế người được bảo hiểm để yêu cầu bên thứ ba đó bồi hoàn số tiền mà mình đã chi trả. Mục đích là để người được bảo hiểm không nhận được bồi thường hai lần (một từ nhà bảo hiểm và một từ bên thứ ba) và để bên gây thiệt hại phải chịu trách nhiệm cuối cùng. Nguyên tắc thế quyền cũng góp phần ngăn chặn trục lợi bảo hiểm.
Cả hai nguyên tắc này đều là đặc trưng của **bảo hiểm bồi thường (Indemnity Insurance)**, nơi mục tiêu là đưa người được bảo hiểm trở về vị trí tài chính mà họ có trước khi xảy ra tổn thất, không hơn không kém. Bảo hiểm tài sản và bảo hiểm trách nhiệm dân sự là những loại hình bảo hiểm bồi thường điển hình.
**Phân tích các phương án:**
* **Phương án 1: Tài sản.** Bảo hiểm tài sản là loại hình bảo hiểm bồi thường. Ví dụ, nếu một tài sản được bảo hiểm bởi hai hợp đồng khác nhau và bị cháy, các nhà bảo hiểm sẽ áp dụng nguyên tắc góp phần. Nếu tài sản bị hư hại do lỗi của bên thứ ba, sau khi bồi thường, nhà bảo hiểm có quyền thế quyền để đòi bồi thường từ bên thứ ba đó. Do đó, nguyên tắc góp phần và thế quyền *được áp dụng* cho bảo hiểm tài sản.
* **Phương án 2: Trách nhiệm dân sự.** Bảo hiểm trách nhiệm dân sự cũng là loại hình bảo hiểm bồi thường. Khi người được bảo hiểm gây thiệt hại cho bên thứ ba và nhà bảo hiểm bồi thường cho bên thứ ba đó, nhà bảo hiểm có thể áp dụng thế quyền nếu có một bên khác chịu trách nhiệm chính. Nguyên tắc góp phần cũng có thể áp dụng nếu một trách nhiệm được bảo hiểm bởi nhiều hợp đồng. Do đó, nguyên tắc góp phần và thế quyền *được áp dụng* cho bảo hiểm trách nhiệm dân sự.
* **Phương án 3: Con người.** Bảo hiểm con người (bao gồm bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm sức khỏe, bảo hiểm tai nạn) thường được coi là **bảo hiểm không bồi thường (Non-Indemnity Insurance)** hoặc bảo hiểm khoán. Giá trị của một mạng sống hay sức khỏe con người không thể được định giá một cách chính xác để bồi thường như tài sản. Thay vào đó, bảo hiểm con người thường chi trả một khoản tiền cố định (số tiền bảo hiểm) khi sự kiện bảo hiểm xảy ra, không phụ thuộc vào thiệt hại tài chính thực tế. Vì vậy:
* **Nguyên tắc góp phần không áp dụng:** Một người có thể mua nhiều hợp đồng bảo hiểm nhân thọ từ các công ty khác nhau và nhận đầy đủ số tiền bảo hiểm từ tất cả các hợp đồng khi sự kiện bảo hiểm xảy ra. Không có sự 'góp phần' giữa các nhà bảo hiểm để giới hạn tổng số tiền chi trả.
* **Nguyên tắc thế quyền không áp dụng:** Nhà bảo hiểm không thể 'thế quyền' để yêu cầu bên thứ ba bồi hoàn sau khi chi trả quyền lợi bảo hiểm sinh mạng hay sức khỏe. Ví dụ, nếu một người tử vong do tai nạn giao thông, công ty bảo hiểm nhân thọ sẽ chi trả số tiền bảo hiểm đã thỏa thuận, nhưng không thể kiện người gây tai nạn để đòi lại số tiền đó (mặc dù gia đình người tử vong có thể kiện). Quyền thế quyền chỉ áp dụng đối với các tổn thất có thể định lượng bằng tiền và có thể bồi thường.
**Kết luận:** Nguyên tắc góp phần và thế quyền không được áp dụng cho loại hình bảo hiểm con người vì đây là loại hình bảo hiểm không bồi thường, tập trung vào việc chi trả một khoản tiền cố định khi sự kiện xảy ra, chứ không phải bồi thường thiệt hại tài chính thực tế.
Đáp án đúng là phương án 3.