JavaScript is required

Ứng trước tiền cho người bán được định khoản là:

A. Ghi nợ tài khoản tiền, có tài khoản phải thu
B. Ghi nợ tài khoản phải trả, có tài khoản tiền
C. Ghi nợ tài khoản phải thu, có tài khoản tiền
D. Ghi nợ tài khoản tiền, có tài khoản phải trả
Trả lời:

Đáp án đúng: C


Câu hỏi kiểm tra kiến thức về định khoản kế toán cho nghiệp vụ ứng trước tiền cho người bán. Khi doanh nghiệp ứng trước tiền cho người bán, có nghĩa là doanh nghiệp đã chi tiền ra để thanh toán trước một phần hoặc toàn bộ giá trị hàng hóa, dịch vụ sẽ mua trong tương lai. Về bản chất, khoản tiền ứng trước này không làm phát sinh nghĩa vụ thanh toán với người bán ngay lập tức, mà nó là một khoản chi phí đã được thực hiện nhưng hàng hóa/dịch vụ chưa nhận về. Theo nguyên tắc kế toán kép, khi chi tiền mặt hoặc chuyển khoản ngân hàng, tài khoản Tiền (tài sản) sẽ giảm, do đó ghi Có. Khoản tiền ứng trước này được ghi nhận là một khoản phải thu của doanh nghiệp đối với người bán, vì người bán có nghĩa vụ cung cấp hàng hóa/dịch vụ tương ứng với số tiền đã nhận. Do đó, tài khoản Phải thu (tài sản) sẽ tăng, và được ghi Nợ. Vì vậy, nghiệp vụ này được định khoản là Nợ tài khoản Tiền (tài sản giảm), Có tài khoản Phải thu (tài sản tăng - khoản ứng trước cho người bán). Tuy nhiên, theo chuẩn mực kế toán Việt Nam, khoản ứng trước cho người bán thường được hạch toán vào tài khoản "Phải thu ngắn hạn" hoặc "Phải thu khác" (nếu là ứng trước cho nhà cung cấp) khi ghi nhận ban đầu là Nợ tài khoản "Phải thu" và Có tài khoản "Tiền". Do đó, phương án "Ghi nợ tài khoản tiền, có tài khoản phải thu" là chưa chính xác hoàn toàn về bản chất ghi nhận ban đầu của khoản ứng trước. Nghiệp vụ ứng trước tiền cho người bán về bản chất là doanh nghiệp đưa ra tài sản (tiền) để đổi lấy một quyền đòi hàng hóa/dịch vụ hoặc khoản thanh toán trong tương lai. Khoản ứng trước này làm giảm tài sản (tiền) và làm tăng một khoản phải thu đối với người bán (doanh nghiệp có quyền nhận hàng hóa hoặc dịch vụ). Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, các khoản ứng trước cho nhà cung cấp được hạch toán vào một tài khoản tài sản riêng biệt (ví dụ: tài khoản "Tạm ứng" hoặc một tài khoản "Phải thu" đặc thù) để theo dõi. Xét theo các phương án được đưa ra, phương án "Ghi nợ tài khoản tiền, có tài khoản phải thu" là sai vì tiền đã chi ra nên phải ghi Có, và khoản ứng trước này làm phát sinh quyền đòi hỏi nên ghi Nợ vào một tài khoản tài sản. Phương án "Ghi nợ tài khoản phải trả, có tài khoản tiền" là sai vì ứng trước không làm tăng nghĩa vụ phải trả, mà là giảm tài sản. Phương án "Ghi nợ tài khoản phải thu, có tài khoản tiền" là chính xác nhất trong các lựa chọn đưa ra. Khi ứng trước cho người bán, doanh nghiệp đã chi tiền (tài sản giảm, ghi Có tài khoản Tiền) và phát sinh một khoản phải thu đối với người bán (doanh nghiệp có quyền nhận hàng hóa/dịch vụ, tài sản tăng, ghi Nợ tài khoản Phải thu hoặc một tài khoản tương đương như Phải thu ngắn hạn/Tạm ứng). Do đó, định khoản đúng là Ghi nợ tài khoản Phải thu, Có tài khoản Tiền. Phương án "Ghi nợ tài khoản tiền, có tài khoản phải trả" là sai vì tiền đã chi ra nên phải ghi Có, và khoản ứng trước không phải là khoản phải trả.

End-of-term multiple-choice exam for Accounting Principles from the University of Economics and Law, Vietnam National University Ho Chi Minh City. The exam contains 40 questions to be completed in 60 minutes, covering various accounting concepts and principles.


40 câu hỏi 60 phút

Câu hỏi liên quan