Đáp án đúng: BHệ (I) có nghiệm duy nhất (0, 0, 0). Để tất cả nghiệm của hệ (I) là nghiệm của hệ (II), hệ (II) phải có nghiệm (0, 0, 0). Vì hệ (II) là hệ thuần nhất, (0, 0, 0) luôn là nghiệm. Vì vậy, ta cần tìm m để nghiệm của hệ (I) luôn là nghiệm của hệ (II). Do nghiệm của hệ (I) là (0, 0, 0) nên ta không cần điều kiện gì thêm cho m. Tuy nhiên, câu hỏi yêu cầu "tất cả nghiệm", nên cần xét xem hệ (II) có nghiệm khác (0, 0, 0) hay không. Nếu hệ (II) chỉ có nghiệm (0, 0, 0), thì mọi m đều thỏa mãn. Nếu hệ (II) có nghiệm khác (0, 0, 0), thì (0, 0, 0) vẫn là nghiệm của (I).
Xét hệ (II):
x + 2y + 2z = 0
3x + 4y + 6z = 0
2x + 4y + mz = 0
Lấy 3 nhân phương trình 1 trừ phương trình 2: 3(x + 2y + 2z) - (3x + 4y + 6z) = 0 => 2y = 0 => y = 0
Thay y = 0 vào hệ:
x + 2z = 0
3x + 6z = 0
2x + mz = 0
Từ x + 2z = 0 => x = -2z
Thay vào 2x + mz = 0 => -4z + mz = 0 => (m - 4)z = 0
Nếu m = 4, thì z tùy ý, x = -2z, y = 0. Khi đó, hệ (II) có vô số nghiệm. Do đó, mọi nghiệm của (I) (chỉ có nghiệm (0, 0, 0)) đều là nghiệm của (II).
Nếu m != 4, thì z = 0, x = 0, y = 0. Khi đó, hệ (II) chỉ có nghiệm (0, 0, 0), và mọi nghiệm của (I) (chỉ có nghiệm (0, 0, 0)) đều là nghiệm của (II).
Vậy m = 4 là một giá trị thỏa mãn.
Tuy nhiên, nếu hệ (II) có nghiệm khác (0,0,0) thì cần kiểm tra lại. Ví dụ, với m=4, hệ (II) có nghiệm (-2,0,1). Nghiệm này có phải là nghiệm của (I) không? (-2) + 0 + 2(1) = 0; 2(-2) + 3(0) + 4(1) = 0; 5(-2) + 7(0) + 10(1) = 0. Vậy (-2,0,1) là nghiệm của (I).
Như vậy, m = 4 thỏa mãn.