Phân tích suy luận trên, ta thấy đây là một tam đoạn luận. Tam đoạn luận phải tuân thủ các quy tắc về thuật ngữ. Ở đây:
- Tiền đề 1: "Các nhà doanh nghiệp giỏi thường là người có tư duy năng động". Chủ từ (S) là "nhà doanh nghiệp giỏi", vị từ (P) là "người có tư duy năng động". Trong mệnh đề khẳng định chung (A), S chu diên (được nói đến cho tất cả các đối tượng), P không chu diên (chỉ một bộ phận người có tư duy năng động là nhà doanh nghiệp giỏi).
- Tiền đề 2: "Cô An lại là một doanh nghiệp giỏi". S là "cô An", P là "nhà doanh nghiệp giỏi". Đây là mệnh đề khẳng định riêng (I), cả S và P đều không chu diên.
- Kết luận: "Cô ấy là người có tư duy năng động". S là "cô ấy" (cô An), P là "người có tư duy năng động". Trong mệnh đề khẳng định riêng (I), cả S và P đều không chu diên.
Ở đây, thuật ngữ "người có tư duy năng động" (P) không chu diên ở cả hai tiền đề (tiền đề 1 và ngầm định trong tiền đề 2), nhưng lại chu diên trong kết luận. Do đó, suy luận này vi phạm quy tắc: Thuật ngữ không chu diên ở tiền đề mà chu diên ở kết luận.