JavaScript is required

Thiết lập đường truyền tĩnh mạch trong ngưng hô hấp – tuần hoàn

undefined.

Là điều bắt buộc để hồi sức ngừng tim thành công

A.

Bắt buộc phải là đường tĩnh mạch trung tâm

B.

Tĩnh mạch ở khuỷu rất khó khăn trong việc cần cung cấp thuốc nhanh

C.

Tĩnh mạch cảnh trong và tĩnh mạch đùi thường ít được chọn

Trả lời:

Đáp án đúng: C


Câu hỏi đề cập đến việc thiết lập đường truyền tĩnh mạch trong tình huống cấp cứu ngưng hô hấp – tuần hoàn. Phương án 0: "Là điều bắt buộc để hồi sức ngừng tim thành công" là sai vì trong trường hợp khẩn cấp, việc thiết lập đường truyền tĩnh mạch có thể mất thời gian và không phải lúc nào cũng là bước đầu tiên hoặc bắt buộc để bắt đầu hồi sức tim phổi. Ưu tiên là ép tim và thông khí. Phương án 1: "Bắt buộc phải là đường tĩnh mạch trung tâm" là sai vì đường tĩnh mạch ngoại vi (ví dụ: ở khuỷu tay) cũng có thể được sử dụng, đặc biệt là trong giai đoạn đầu hoặc khi không có sẵn phương tiện đặt đường tĩnh mạch trung tâm ngay lập tức. Phương án 2: "Tĩnh mạch ở khuỷu rất khó khăn trong việc cần cung cấp thuốc nhanh" là sai. Tĩnh mạch khuỷu tay là một trong những đường vào tĩnh mạch ngoại vi phổ biến và tương đối dễ tiếp cận để truyền dịch và thuốc nhanh chóng trong trường hợp cấp cứu. Phương án 3: "Tĩnh mạch cảnh trong và tĩnh mạch đùi thường ít được chọn" là đúng. Tĩnh mạch cảnh trong và tĩnh mạch đùi là các vị trí đặt đường tĩnh mạch trung tâm. Mặc dù chúng có thể được sử dụng, nhưng trong một số tình huống cấp cứu, đặc biệt là khi cần tiếp cận nhanh chóng và không có các biến chứng hoặc chống chỉ định, các vị trí tĩnh mạch ngoại vi có thể được ưu tiên hơn hoặc được thực hiện song song. Tuy nhiên, khi nói về "thiết lập đường truyền tĩnh mạch" trong ngưng tim, việc cân nhắc các vị trí này (cả ngoại vi và trung tâm) là cần thiết, và câu này có lẽ ám chỉ các vị trí ít được ưu tiên hoặc đòi hỏi kỹ thuật cao hơn/tốn thời gian hơn so với các đường ngoại vi trong bối cảnh khẩn cấp ban đầu. Tuy nhiên, nếu xét về tính khả thi và tốc độ ban đầu, tĩnh mạch ngoại vi khuỷu thường được chọn đầu tiên để cung cấp thuốc khẩn cấp. Nhưng câu hỏi là về "thiết lập đường truyền tĩnh mạch" nói chung trong tình huống này. Xét lại, phương án 3 phát biểu rằng các tĩnh mạch này "thường ít được chọn" là đúng trong nhiều bối cảnh cấp cứu ban đầu so với tĩnh mạch ngoại vi. Tuy nhiên, nếu mục tiêu là cung cấp thuốc nhanh, đường trung tâm (bao gồm cả cảnh trong, đùi) là hữu ích. Có thể có sự nhầm lẫn trong cách diễn đạt của các lựa chọn. Để làm rõ hơn, trong ngưng tim, việc thiết lập đường truyền tĩnh mạch là cần thiết để dùng thuốc. Đường tĩnh mạch ngoại vi là nhanh nhất và dễ thực hiện nhất. Nếu không thành công hoặc cần truyền dịch nhiều/thuốc có nồng độ cao, đường trung tâm sẽ được xem xét. Tĩnh mạch cảnh trong và đùi là các vị trí đặt đường trung tâm phổ biến. Việc chúng "ít được chọn" có thể hiểu là không phải là lựa chọn đầu tiên hoặc dễ dàng nhất so với đường ngoại vi, đặc biệt khi so sánh với tốc độ thiết lập ban đầu. Tuy nhiên, trong hồi sức tim phổi nâng cao (ACLS), việc đặt đường tĩnh mạch trung tâm được xem xét để truyền thuốc liên tục hoặc truyền dịch khối lượng lớn. Xét lại các lựa chọn, phương án 3 là khả dĩ nhất khi hiểu rằng các vị trí này thường cần kỹ thuật cao hơn, tốn thời gian hơn và có thể có rủi ro cao hơn đường ngoại vi trong bối cảnh cấp cứu ban đầu. Do đó, chúng có thể "ít được chọn" hơn cho việc thiết lập ban đầu hoặc nếu đường ngoại vi đã thành công và đáp ứng được nhu cầu.

Câu hỏi liên quan