Thuốc bao gồm thuốc thành phẩm, nguyên liệu làm thuốc và vắc xin. Thực phẩm chức năng không được coi là thuốc theo định nghĩa thông thường. Do đó, đáp án C là đáp án đúng.
Sự kháng insulin có thể do nhiều cơ chế, bao gồm sự hiện diện của các kháng thể kháng lại insulin hoặc thụ thể insulin. Trong các loại immunoglobulin (IgA, IgE, IgM, IgG), IgG là loại kháng thể phổ biến nhất trong máu và thường liên quan đến các phản ứng tự miễn dịch. Các kháng thể IgG kháng thụ thể insulin có thể ngăn chặn insulin gắn vào thụ thể của nó, gây ra tình trạng kháng insulin.
Pramlintide là một chất tương tự amylin, có tác dụng làm chậm sự di chuyển của thức ăn từ dạ dày xuống ruột, từ đó làm giảm tăng đường huyết sau ăn. Acarbose là thuốc ức chế alpha-glucosidase, metformin là biguanide và glipizide là sulfonylurea, chúng không có tác dụng làm chậm sự di chuyển thức ăn từ dạ dày xuống ruột.
Macrolid được xem là nhóm kháng sinh an toàn cho phụ nữ có thai vì ít độc tính hơn so với các nhóm kháng sinh khác như aminoglycosid (có thể gây độc tính trên thận và thính giác của thai nhi), quinolon (có thể ảnh hưởng đến sự phát triển xương và sụn của thai nhi), và 5-nitro-imidazol (ví dụ metronidazol, cần thận trọng khi sử dụng trong thai kỳ, đặc biệt trong 3 tháng đầu).
Phạm vi điều trị (therapeutic range) là khoảng nồng độ thuốc trong máu mà ở đó thuốc có hiệu quả điều trị mà không gây ra các tác dụng độc hại. Phạm vi điều trị rộng (wide therapeutic range) có nghĩa là có một khoảng rộng giữa nồng độ thuốc tối thiểu có hiệu quả và nồng độ thuốc tối đa an toàn. Do đó, thuốc có phạm vi điều trị rộng ít có nguy cơ gây độc hơn so với thuốc có phạm vi điều trị hẹp.
Suy chức năng gan làm giảm khả năng chuyển hóa thuốc, dẫn đến tăng nồng độ thuốc trong máu và tăng nguy cơ nhiễm độc.
Thuốc tích lũy trong cơ thể (accumulation) có thể dẫn đến nồng độ thuốc cao hơn mức an toàn, gây ra độc tính.
Progesteron là một hormone steroid có vai trò quan trọng trong chu kỳ kinh nguyệt và thai kỳ. Nó được sản xuất chủ yếu bởi hoàng thể sau khi trứng rụng. Progesteron có tác dụng chính là chuẩn bị niêm mạc tử cung cho sự làm tổ của trứng đã thụ tinh và duy trì thai kỳ nếu có thai. Do đó, progesteron có tác dụng trong thời gian hoàng thể tồn tại (sau khi trứng rụng). Các giai đoạn khác của chu kỳ kinh nguyệt (giai đoạn I, thời gian nang trứng tăng trưởng, thời gian trứng rụng) chịu ảnh hưởng chính của các hormone khác như estrogen và LH.