Đáp án đúng:
Câu hỏi yêu cầu phân tích hành động tấn công quân sự của quốc gia R vào quốc gia U dựa trên các nguyên tắc của Công pháp quốc tế. Cụ thể, cần xem xét hành động này dưới góc độ quyền tự vệ chính đáng (Điều 51 Hiến chương Liên Hợp Quốc) và nguyên tắc cấm sử dụng vũ lực (Điều 2(4) Hiến chương Liên Hợp Quốc).
Theo Công pháp quốc tế, việc sử dụng vũ lực giữa các quốc gia bị hạn chế nghiêm ngặt. Nguyên tắc cơ bản là cấm sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực chống lại sự toàn vẹn lãnh thổ hoặc độc lập chính trị của bất kỳ quốc gia nào.
Hành động của quốc gia R là tấn công quân sự ('dội bom tấn công vào những mục tiêu quân sự trên lãnh thổ của quốc gia U') nhằm mục đích 'trả đũa' sau khi quốc gia U 'đe dọa sử dụng vũ lực' và có 'diễn biến căng thẳng tại biên giới'.
Chúng ta cần xem xét liệu hành động của R có được coi là tự vệ chính đáng hay không:
1. **Tự vệ chính đáng (Điều 51 Hiến chương LHQ):** Quyền này chỉ phát sinh khi một quốc gia bị tấn công vũ trang. Nếu quốc gia U chỉ 'đe dọa sử dụng vũ lực' và có 'diễn biến căng thẳng' mà chưa có hành động tấn công vũ trang thực tế chống lại R, thì việc R tấn công quân sự có thể không được coi là tự vệ chính đáng.
* 'Đe dọa sử dụng vũ lực' có thể là một hành vi vi phạm Công pháp quốc tế, nhưng nó không tự động kích hoạt quyền tự vệ chính đáng của bên kia nếu chưa có sự tấn công vũ trang xảy ra.
* 'Diễn biến căng thẳng tại biên giới' cũng không đủ để biện minh cho một cuộc tấn công quân sự quy mô lớn nếu không có bằng chứng về một cuộc tấn công vũ trang sắp xảy ra hoặc đã xảy ra.
2. **Hành động 'trả đũa'**: Việc R tấn công với mục đích 'trả đũa' thường không được Công pháp quốc tế thừa nhận là căn cứ hợp pháp để sử dụng vũ lực. Công pháp quốc tế không cho phép các quốc gia tự mình thực hiện các biện pháp trừng phạt bằng vũ lực.
3. **Sử dụng vũ lực được Hội đồng Bảo an LHQ cho phép**: Không có thông tin nào cho thấy Hội đồng Bảo an LHQ đã cho phép sử dụng vũ lực trong trường hợp này.
**Kết luận:**
Dựa trên mô tả, hành động của quốc gia R dường như là một hành động tấn công quân sự nhằm 'trả đũa' và có thể là phản ứng với lời 'đe dọa sử dụng vũ lực' của quốc gia U. Tuy nhiên, theo Công pháp quốc tế, quyền tự vệ chính đáng chỉ được kích hoạt khi có một cuộc tấn công vũ trang xảy ra. Nếu quốc gia U chỉ đe dọa hoặc có căng thẳng biên giới mà chưa tấn công vũ trang, thì hành động tấn công quân sự của R sẽ bị coi là vi phạm nguyên tắc cấm sử dụng vũ lực của Điều 2(4) Hiến chương Liên Hợp Quốc. Việc hành động của R là để 'trả đũa' càng củng cố khả năng vi phạm này.