Áp xe amidan là tình trạng nhiễm trùng có mủ hình thành phía sau amidan. Các triệu chứng thực thể điển hình bao gồm: lưỡi gà và màn hầu bị phù nề, trụ trước sưng phồng, đẩy lệch amidan về phía đường giữa. Sưng cổ vùng máng cảnh và hạch góc hàm sưng cũng có thể xuất hiện nhưng không đặc hiệu bằng các dấu hiệu ở họng. Thành sau họng niêm mạc đỏ và căng phồng thường gặp trong viêm họng cấp hơn. Amidan sưng to, các trụ không viêm, màn hầu có vẻ bình thường không phải là dấu hiệu của áp xe amidan.
Viêm họng cấp tính là bệnh nhiễm trùng đường hô hấp trên, chủ yếu lây lan qua đường tiếp xúc trực tiếp với các giọt bắn hô hấp chứa virus hoặc vi khuẩn gây bệnh. Nước bọt là môi trường chứa nhiều virus và vi khuẩn này, do đó, lây lan qua nước bọt (khi ho, hắt hơi, nói chuyện gần) là con đường lây lan chủ yếu của bệnh viêm họng cấp tính.
Để chẩn đoán xác định vỡ xương đá, cần dựa vào các dấu hiệu như tiền sử chấn thương mạnh vùng chẩm, vùng thái dương, chảy máu tai, chảy nước não tủy, liệt mặt sau chấn thương, và các triệu chứng chóng mặt, nghe kém. Tuy nhiên, màng nhĩ màu xanh không phải là một dấu hiệu điển hình và bắt buộc để chẩn đoán vỡ xương đá. Màng nhĩ có thể có màu khác do các nguyên nhân khác.
Vỡ xương đá là một chấn thương nghiêm trọng có thể gây ra nhiều biến chứng. Tuy nhiên, đặc điểm quan trọng nhất cần chú ý là khả năng gây liệt mặt do tổn thương dây thần kinh số VII (dây mặt). Dây VII đi qua xương đá và rất dễ bị tổn thương khi xương này bị vỡ. Các biến chứng khác như rách màng nhĩ, chảy máu tai, viêm tai giữa, viêm màng não cũng có thể xảy ra nhưng không phải là đặc điểm quan trọng nhất cần chú ý đầu tiên.
Vành tai là bộ phận ít bị chấn thương nhất trong các cơ quan thuộc lĩnh vực Tai Mũi Họng (TMH) được liệt kê. Thanh quản, xoang trán, tháp mũi và xoang hàm đều dễ bị tổn thương do vị trí và chức năng của chúng (ví dụ: tháp mũi dễ bị va đập, xoang trán và xoang hàm có thể bị tổn thương do chấn thương vùng mặt, thanh quản dễ bị tổn thương do các tác động trực tiếp). Vành tai, do cấu trúc sụn và vị trí tương đối ít nhô ra, ít có khả năng bị chấn thương hơn so với các bộ phận khác.