Chỉ thực có công năng chủ trị chính là phá khí giáng nghịch. Nó giúp làm giảm sự tắc nghẽn khí, điều hòa khí huyết và giúp khí đi xuống, giảm các triệu chứng như đầy bụng, khó tiêu, nôn mửa, và táo bón.
Theo kinh nghiệm dân gian, khi dùng thuốc có mật ong, nên kiêng ăn cải bẹ vì có thể gây ra các phản ứng không mong muốn hoặc làm giảm hiệu quả của thuốc. Các lựa chọn khác (lòng trắng trứng, hành, chuối tiêu) không có tương tác đáng kể nào được biết đến với mật ong trong việc sử dụng thuốc.
Thuốc thanh nhiệt có tác dụng thanh giải lý nhiệt, tức là làm mát và giải nhiệt từ bên trong cơ thể. Các đáp án còn lại (Bổ khí, Bổ huyết, Hành khí) là các tác dụng khác của thuốc Đông y, không liên quan đến thanh nhiệt.
Thuốc dương dược thường có tính thăng (đi lên) và phù (nổi). Điều này liên quan đến tác dụng của thuốc trong việc hỗ trợ hoặc kích thích các chức năng hoạt động của cơ thể, có xu hướng hướng lên trên hoặc ra ngoài.
Hiện nay, thuốc y học cổ truyền thường được phân loại theo tác dụng dược lý y học cổ truyền. Cách phân loại này giúp người sử dụng dễ dàng lựa chọn thuốc phù hợp với bệnh lý và triệu chứng cụ thể mà họ đang gặp phải. Các cách phân loại khác như theo thuộc tính tự nhiên, tạng phủ kinh lạc hoặc thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm ít được sử dụng phổ biến trong thực hành hiện đại.