11 câu hỏi 60 phút
Anh/chị hãy viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá: chủ đề và nghệ thuật của truyện “Thần Trụ Trời” (thần thoại Việt Nam)
I. MỞ BÀI
Giới thiệu khái quát:
Thần thoại là thể loại văn học dân gian ra đời từ buổi bình minh của lịch sử loài người, phản ánh cách con người xưa lí giải thế giới bằng trí tưởng tượng phong phú.
Dẫn dắt vấn đề:
Trong kho tàng thần thoại Việt Nam, “Thần Trụ Trời” là một truyện tiêu biểu, giải thích quá trình hình thành vũ trụ và thể hiện ước mơ sáng tạo, chinh phục thiên nhiên của con người Việt cổ.
Nêu luận điểm chính:
Truyện thể hiện chủ đề về sức mạnh sáng tạo của con người và nghệ thuật giàu tính tưởng tượng, biểu tượng.
II. THÂN BÀI
1. Tóm tắt ngắn gọn nội dung
Thuở xưa trời đất lẫn lộn, một vị thần khổng lồ xuất hiện, dựng cột chống trời lên cao, tách trời và đất ra.
Khi trời đất đã phân chia, thần phá trụ, các mảnh đất văng tung tạo thành núi, đồi, hang, sông, biển.
Sau đó thần biến mất, con người tiếp tục công việc sáng tạo, hoàn thiện thế giới.
2. Phân tích chủ đề
a. Giải thích nguồn gốc vũ trụ bằng trí tưởng tượng dân gian.
→ Người xưa dùng hình tượng “Thần Trụ Trời” để lí giải vì sao trời và đất tách biệt, vì sao có núi, sông, biển.
b. Thể hiện ước mơ và niềm tin của con người Việt cổ.
→ Qua hình ảnh vị thần khổng lồ, dân gian ca ngợi sức mạnh phi thường, khát vọng mở mang thế giới, làm chủ thiên nhiên.
c. Đề cao vai trò con người.
→ Khi thần mất, con người kế tục sự nghiệp sáng tạo, tiếp tục xây dựng và hoàn thiện cuộc sống → thể hiện niềm tin vào trí tuệ, sức lao động của con người.
3. Phân tích nghệ thuật
a. Hình tượng hoành tráng, mang tính biểu tượng cao.
→ “Thần Trụ Trời” tượng trưng cho sức mạnh sáng tạo vĩ đại của con người trong buổi đầu lịch sử.
b. Trí tưởng tượng phong phú, kì ảo.
→ Các chi tiết như “trụ trời khổng lồ”, “đất đá bay lên thành núi sông” vừa phi lí vừa có ý nghĩa biểu tượng, làm nên sức hấp dẫn của thần thoại.
c. Ngôn ngữ và kết cấu dân gian.
→ Lời kể tự nhiên, súc tích, mang tính truyền miệng; kết cấu logic – từ hỗn độn → trật tự → sáng tạo → hoàn thiện.
d. Tư duy nhân hóa, nhân bản.
→ Thần có dáng vóc, hành động như con người → phản ánh cách người Việt cổ hình dung vũ trụ bằng cái nhìn nhân văn, gần gũi.
III. KẾT BÀI
Khẳng định giá trị nội dung và nghệ thuật:
“Thần Trụ Trời” không chỉ giải thích sự ra đời của thế giới tự nhiên, mà còn là bản anh hùng ca về sức mạnh sáng tạo, trí tuệ và khát vọng vươn lên của con người Việt Nam.
Liên hệ mở rộng:
Dù thời đại thay đổi, tinh thần “dựng trời, mở đất” ấy vẫn sống trong mỗi con người Việt hôm nay – trong sáng tạo, lao động và khát vọng xây dựng tương lai.
I. MỞ BÀI
Giới thiệu khái quát:
Thần thoại là thể loại văn học dân gian ra đời từ buổi bình minh của lịch sử loài người, phản ánh cách con người xưa lí giải thế giới bằng trí tưởng tượng phong phú.
Dẫn dắt vấn đề:
Trong kho tàng thần thoại Việt Nam, “Thần Trụ Trời” là một truyện tiêu biểu, giải thích quá trình hình thành vũ trụ và thể hiện ước mơ sáng tạo, chinh phục thiên nhiên của con người Việt cổ.
Nêu luận điểm chính:
Truyện thể hiện chủ đề về sức mạnh sáng tạo của con người và nghệ thuật giàu tính tưởng tượng, biểu tượng.
II. THÂN BÀI
1. Tóm tắt ngắn gọn nội dung
Thuở xưa trời đất lẫn lộn, một vị thần khổng lồ xuất hiện, dựng cột chống trời lên cao, tách trời và đất ra.
Khi trời đất đã phân chia, thần phá trụ, các mảnh đất văng tung tạo thành núi, đồi, hang, sông, biển.
Sau đó thần biến mất, con người tiếp tục công việc sáng tạo, hoàn thiện thế giới.
2. Phân tích chủ đề
a. Giải thích nguồn gốc vũ trụ bằng trí tưởng tượng dân gian.
→ Người xưa dùng hình tượng “Thần Trụ Trời” để lí giải vì sao trời và đất tách biệt, vì sao có núi, sông, biển.
b. Thể hiện ước mơ và niềm tin của con người Việt cổ.
→ Qua hình ảnh vị thần khổng lồ, dân gian ca ngợi sức mạnh phi thường, khát vọng mở mang thế giới, làm chủ thiên nhiên.
c. Đề cao vai trò con người.
→ Khi thần mất, con người kế tục sự nghiệp sáng tạo, tiếp tục xây dựng và hoàn thiện cuộc sống → thể hiện niềm tin vào trí tuệ, sức lao động của con người.
3. Phân tích nghệ thuật
a. Hình tượng hoành tráng, mang tính biểu tượng cao.
→ “Thần Trụ Trời” tượng trưng cho sức mạnh sáng tạo vĩ đại của con người trong buổi đầu lịch sử.
b. Trí tưởng tượng phong phú, kì ảo.
→ Các chi tiết như “trụ trời khổng lồ”, “đất đá bay lên thành núi sông” vừa phi lí vừa có ý nghĩa biểu tượng, làm nên sức hấp dẫn của thần thoại.
c. Ngôn ngữ và kết cấu dân gian.
→ Lời kể tự nhiên, súc tích, mang tính truyền miệng; kết cấu logic – từ hỗn độn → trật tự → sáng tạo → hoàn thiện.
d. Tư duy nhân hóa, nhân bản.
→ Thần có dáng vóc, hành động như con người → phản ánh cách người Việt cổ hình dung vũ trụ bằng cái nhìn nhân văn, gần gũi.
III. KẾT BÀI
Khẳng định giá trị nội dung và nghệ thuật:
“Thần Trụ Trời” không chỉ giải thích sự ra đời của thế giới tự nhiên, mà còn là bản anh hùng ca về sức mạnh sáng tạo, trí tuệ và khát vọng vươn lên của con người Việt Nam.
Liên hệ mở rộng:
Dù thời đại thay đổi, tinh thần “dựng trời, mở đất” ấy vẫn sống trong mỗi con người Việt hôm nay – trong sáng tạo, lao động và khát vọng xây dựng tương lai.
Đáp án: B. Prô-mê-tê và loài người
Giải thích: “Nữ thần nghề mộc” là thần thoại Việt Nam, còn “Prô-mê-tê và loài người” là thần thoại Hi Lạp. Mặc dù cả hai đều kể về thần dạy con người lao động, nhưng khác về văn hóa, nguồn gốc và phong cách kể (Việt – phương Đông và Hy Lạp – phương Tây).
Đáp án: A. Thời gian xa xưa, từ khi chưa có loài người
Giải thích: Truyện mở đầu bằng bối cảnh “sau khi sáng tạo ra loài người”, “khi loài người còn sống trong hang đá”, cho thấy thời gian huyền sử xa xưa – đặc trưng của thể loại thần thoại.