Hậu quả tàn khốc của Chiến tranh thế giới thứ hai đã thôi thúc các nước Đồng minh nhất trí về nguyên tắc cần phải thành lập một cơ chế mới, một tổ chức quốc tế mới hoạt động hiệu quả hơn so với Hội Quốc liên để đảm nhận sứ mệnh cao cả gìn giữ hòa bình và ngăn ngừa một cuộc chiến tranh thế giới. Quyết tâm này được thể hiện rất rõ tại Tuyên bố ở Hội nghị Mát-xcơ-va (tháng 10-1943) và ở Hội nghị Tê-hê-ran (tháng 12-1943) giữa Liên Xô, Anh, Hoa Kỳ và Trung Quốc. Sau hàng loạt trao đổi trong các năm 1943 - 1944, ngày 25-4-1945, đại biểu của 50 quốc gia đã họp tại Xan Phran-xi-xcô (Hoa Kỳ), soạn thảo và thống nhất thông qua Bản Hiến chương Liên hợp quốc gồm 111 điều vào ngày 25-6-1945. Ngày 24-10-1945 đánh dấu lịch sử của Liên hợp quốc khi bản Hiến chương được 5 nước thành viên Hội đồng Bảo an cùng hầu hết các quốc gia tham gia ký kết đã phê chuẩn và có hiệu lực. Bốn mục tiêu và bảy nguyên tắc cơ bản của Liên hợp quốc có tính chất bao quát, phản ánh mối quan tâm toàn diện của các quốc gia.
Từ con số 51 quốc gia đầu tiên vào năm 1945, Liên hợp quốc ngày nay có 193 thành viên và 2 quan sát viên; trở thành một hệ thống toàn diện gồm các cơ quan, như Đại hội đồng, Hội đồng Bảo an, Hội đồng Kinh tế và Xã hội (ECOSOC), Hội đồng Quản thác, Ban Thư ký và Tòa án Công lý quốc tế, các chương trình, quỹ và các tổ chức chuyên môn có quan hệ đối tác với Liên hợp quốc.
(Tạp chí Cộng sản, ngày 10/10/2015)
Sự phát triển về số lượng thành viên của Liên Hợp Quốc từ năm 1945 đến nay thể hiện điều gì?