Vựng châm là tình trạng bệnh nhân bị choáng, ngất xỉu trong hoặc sau khi châm cứu. Để phòng ngừa vựng châm, cần chú ý:
* Lần đầu châm ít kim để bệnh nhân làm quen. * Theo dõi chặt chẽ bệnh nhân trong thời gian lưu kim để phát hiện sớm các dấu hiệu bất thường. * Châm lần đầu ở tư thế nằm để giảm nguy cơ ngã nếu bệnh nhân bị choáng.
Việc có thiếu máu hay không không phải là chống chỉ định tuyệt đối của châm cứu, mà cần cân nhắc kỹ lưỡng tùy trường hợp cụ thể. Do đó, "Không châm cho bệnh nhân thiếu máu" không phải là biện pháp phòng ngừa vựng châm một cách trực tiếp.
Binh lang (hạt cau) và hạt bí ngô đều có tác dụng tẩy sán. Khi kết hợp hai vị thuốc này, hiệu quả điều trị sán dây sẽ tăng lên. Hạt bí ngô có chứa cucurbitin, một chất có tác dụng làm tê liệt sán, giúp binh lang dễ dàng tống sán ra ngoài.
Tỳ – Vị thuộc hệ tiêu hóa, có chức năng vận hóa thức ăn. Để tăng tác dụng của thuốc ở Tỳ – Vị, thường dùng các phụ liệu có vị ngọt (bổ Tỳ) và có tính chất 'trắng' (liên quan đến hành Thổ, tương ứng với Tỳ trong Ngũ hành). Do đó, đáp án A là phù hợp nhất.
Sắc thuốc bổ cần chú trọng đến việc chiết xuất tối đa các hoạt chất có trong dược liệu. Việc sử dụng lửa nhỏ và thời gian sắc kéo dài giúp cho quá trình này diễn ra từ từ và hiệu quả hơn, đảm bảo các hoạt chất được hòa tan vào nước sắc một cách tối ưu. Lửa to có thể làm cháy thuốc hoặc làm bay hơi các hoạt chất quý.