Tam tiêu là một khái niệm trong y học cổ truyền, mô tả ba vùng của cơ thể liên quan đến chức năng tiêu hóa và chuyển hóa. Thượng tiêu nằm phía trên, bao gồm tim và phổi, có chức năng thu nạp và phân bố khí. Trung tiêu nằm ở giữa, bao gồm dạ dày, lá lách, và gan, có chức năng tiêu hóa và hấp thụ thức ăn. Hạ tiêu nằm phía dưới, bao gồm ruột non, ruột già, thận, và bàng quang, có chức năng bài tiết chất thải. Do đó, phát biểu "Tam tiêu gồm thượng tiêu, trung tiêu, hạ tiêu trong đó thượng tiêu từ tâm vị dạ dày đến môn vị" là sai, vì thượng tiêu không phải từ tâm vị dạ dày đến môn vị (vị trí của trung tiêu).
Trong châm cứu, "đắc khí" là cảm giác mà cả người châm cứu và người được châm cứu cảm nhận được khi kim châm đã tác động chính xác vào huyệt, đạt được hiệu quả điều trị. Đây là yếu tố then chốt để châm cứu có hiệu quả. Các đáp án khác như kích thích huyệt, ổn định huyết áp, nâng cao sức đề kháng, và giảm đau là các mục tiêu hoặc kết quả có thể đạt được thông qua châm cứu, nhưng không phải là yếu tố quan trọng bậc nhất như "đắc khí".
Phương pháp cứu thường được chỉ định trong các trường hợp bệnh do hư hàn. Cứu là phương pháp dùng nhiệt để tác động lên huyệt, giúp ôn ấm kinh lạc, trừ hàn, thông kinh hoạt lạc, có tác dụng tốt trong các chứng bệnh do lạnh, hư nhược. Do đó, đáp án B là phù hợp nhất. Các trường hợp thực nhiệt, sốt cao, bệnh cấp tính thường không dùng cứu vì có thể làm tăng thêm nhiệt và tình trạng bệnh.
Châm cứu được sử dụng rộng rãi và hiệu quả trong điều trị các chứng đau khác nhau, từ đau đầu, đau lưng đến đau do viêm khớp. Các cơ chế tác động của châm cứu bao gồm kích thích giải phóng endorphin (chất giảm đau tự nhiên của cơ thể), thay đổi dẫn truyền thần kinh và giảm viêm. Mặc dù châm cứu có thể có tác dụng trong việc chống viêm, chống dị ứng và điều chỉnh rối loạn thực vật, nhưng chỉ định lớn nhất và được công nhận rộng rãi nhất của nó vẫn là chống đau. Châm cứu ít được sử dụng để điều trị bệnh lý thực thể một cách trực tiếp.