JavaScript is required

Câu hỏi:

(Lược dẫn: Vợ của nhân vật xưng “tôi” mua một con chó, nhưng nó rất xấu xí nên chẳng ai dám đến gần. Mấy người quen của nhân vật “tôi” định bụng sẽ giết thịt nó để làm một chầu nhậu, nhưng rồi giặc đến, mọi người đều phải bỏ làng chạy giặc. Vì vướng víu nên gia đình, nhân vật “tôi” đành phải bỏ con chó lại nhà cụ bếp Móm và nhờ cụ nuôi hộ. Trước khi ra đi, vợ của nhân vật “tôi” đã xích con chó vào gốc cây để nó khỏi chạy theo).

“Ắng!… Ắng! Ắng!…” Tiếng con chó lồng lộn, cuống quít đằng sau bước chân tôi. Nó như gọi tôi, nó như kêu cứu, như than khóc, oán trách…

Ra khỏi ngõ tôi thoảng nghe tiếng chị vợ cả nói với chồng:

– Vợ chồng nhà ấy họ đi đấy à? Này, họ bỏ lại con chó cậu ạ.

Và tiếng anh chồng dấm dẳn:

– Đến người cũng chả chắc giữ được nữa là con chó!…

Tôi xóc lại cái quai ba lô, bước theo hút cái bóng nhà tôi đang đi xăm xắm xuống đồi.

[…]

Tiếng con chó từ trong nhà cụ bếp Móm đưa ra vẫn nghe rõ mồn một “Ắng!… Ắng! Ắng!…”. Tiếng con chó da diết, nhọn hoắt xói vào ruột gan tôi. “Thôi để chuyến này về tao nuôi. Tao sẽ nuôi mày, tao không bỏ mày đâu…”.

Tôi nhủ thầm với tôi một lần nữa như vậy.

(Lược một đoạn: sau khi giặc rút, gia đình nhân vật “tôi” về lại làng, nhưng nhân vật “tôi” đã quên bẵng con chó).

Một hôm tôi chợt thấy cặp kính trắng lấp loáng của Đặng “cồn” từ đầu ngõ đi vào, bấy giờ tôi mới giật mình, sực nhớ đến con chó. Tôi quay lại hỏi nhà tôi:

– À, mình này! Con chó nhà ta đâu nhỉ? Mình chưa vào trong cụ bếp dắt nó về à?

Nhà tôi đứng ngẩn ra một lúc. Có lẽ nhà tôi cũng không ngờ rằng tôi đã về bằng ấy ngày giời rồi vẫn không nói chuyện con chó ấy với tôi.

– Nó chết rồi!… – Nhà tôi nói khe khẽ.

– Chết rồi? Làm sao mà chết được?…

Tôi trố mắt lên hỏi lại. Nhà tôi cúi mặt xuống, thở dài:

– Nó chết thương lắm cơ mình ạ. Không phải nó chết trong cụ bếp Móm đâu. Nó về nhà ta nó chết đấy.

Nhà tôi ngừng lại, cắn môi chớp chớp hai mắt nhìn ra ngoài sân. Lát sau, nhà tôi đứng dậy mời Đặng vào trong nhà, rót nước mời anh rồi mới tiếp tục câu chuyện.

Chao ôi! Con chó xấu xí ấy của tôi! Con chó từ lúc mua, đến lúc chết không được một lần vuốt ve! Nó đã chết một cách thảm thương và trung hậu quá. Từ hôm vợ chồng tôi gửi lại nó cho ông cụ bếp Móm, con chó không chịu ăn uống gì. Nó chỉ kêu. Nó kêu suốt ngày, suốt đêm. Một đêm, ông cụ bếp không thấy con chó kêu nữa, thì ra nó đã xổng xích đi đâu mất rồi.

Hôm nghe tin giặc rút, ở trong khe đồn Khau Vắt dọn về, nhà tôi tạt vào nhà cụ bếp Móm định đem con chó về nhân thể, nhưng vào đến nơi thì nó không còn đấy nữa. Lúc ấy nhà tôi cũng yên trí là con chó mất rồi. Chắc chắn nó sẽ lạc vào một trại ấp nào đấy và người ta làm thịt nó.

Nhưng khi nhà tôi về đến nhà, bà con xóm giềng vừa chạy sang láo nháo thăm hỏi thì, ở ngoài vườn sau, có mấy tiếng chó hú lên thảm thương và ghê rợn.

Từ sau bụi dứa rậm rạp, con chó khốn khổ ấy lảo đảo đi ra. Người nó run lên bần bật. Nó gầy quá, chỉ còn một dúm xương da xộc xệch, rụng hết lông. Nó đói quá, đi không vững nữa. Nó đi ngã dụi bên này, dụi bên kia. Rồi nó không còn đủ sức mà đi nữa. Nó nằm bệt trên đất, rúm người lại, lết lết về phía nhà tôi. Lúc ấy cả người nó chỉ còn có cái đuôi là còn ngó ngoáy được để mừng chủ và cái lưỡi liếm liếm vào tay chủ. Khốn nạn con chó! Được gặp chủ nó mừng quá. Từ trong hai con mắt đờ đẫn của nó mấy giọt nước chảy ra. Lát sau thì nó không liếm được nữa, cái đuôi ngoáy yếu dần, yếu dần rồi im hẳn. Nó chết.

Tôi tối sầm mặt lại, vừa thương xót con chó, vừa thấy xấu hổ. Quả thật tôi chỉ là một thằng tồi. Một thằng ích kỷ. Tôi chỉ nghĩ đến mình và vợ con mình. Đến như con chó mình nuôi, mình đối xử với nó có được như cái tình nghĩa của nó đối xử với mình đâu?

[…]

(Trích Con chó xấu xí, Kim Lân, in trong Tuyển tập Kim Lân, Nxb Văn học)

Viết bài văn nghị luận phân tích, đánh giá nghệ thuật kể chuyện của người kể (Có thể lựa chọn các phương diện nghệ thuật: xây dựng cốt truyện, xây dựng hình tượng nhân vật, tình huống, ngôi kể, điểm nhìn…) trong tác phẩm sau:

A.
Trả lời:

Đáp án đúng:


I. MỞ BÀI

Giới thiệu tác giả Kim Lân: cây bút truyện ngắn tiêu biểu viết về nông thôn Việt Nam, giàu lòng nhân hậu.

Giới thiệu truyện “Con chó xấu xí”: kể về tình cảm trung thành của một con chó và sự thức tỉnh nhân tính của con người.

Dẫn vấn đề: Nghệ thuật kể chuyện đặc sắc đã góp phần tạo nên sức truyền cảm sâu sắc cho tác phẩm.

II. THÂN BÀI

1. Ngôi kể và điểm nhìn trần thuật

Truyện kể theo ngôi thứ nhất (xưng “tôi”) → giúp câu chuyện chân thực, gần gũi.

Điểm nhìn từ nhân vật “tôi” → thể hiện rõ cảm xúc, suy nghĩ, sự hối hận, day dứt của con người.

Làm tăng tính tự thú, tự nhận lỗi → gợi đồng cảm nơi người đọc.

2. Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện

Tình huống: gia đình phải bỏ làng chạy giặc, để lại con chó; sau chiến tranh, con chó chết trong nỗi chờ chủ.

Là tình huống thử thách lòng trung thành và tình người, gây xúc động mạnh.

Qua đó bộc lộ rõ sự đối lập giữa con vật trung hậu và con người vô tâm.

3. Nghệ thuật xây dựng nhân vật

Con chó: hình tượng xấu xí nhưng trung thành, tình nghĩa, đáng thương.

Nhân vật “tôi”: ban đầu thờ ơ, sau thức tỉnh, biết ăn năn và tự phê phán bản thân.

Tác giả miêu tả bằng ngôn ngữ giản dị, giàu cảm xúc và chi tiết chân thực.

4. Giọng kể và ngôn ngữ

Giọng kể chân thành, trầm buồn, cảm động.

Nhiều đoạn độc thoại nội tâm → thể hiện sự tự vấn lương tâm và thức tỉnh nhân tính.

Ngôn ngữ mộc mạc, đời thường, giàu sức gợi.

III. KẾT BÀI

Khẳng định: Nghệ thuật kể chuyện tinh tế (ngôi kể, tình huống, điểm nhìn, giọng kể) góp phần làm nên giá trị nhân văn sâu sắc của truyện.

“Con chó xấu xí” không chỉ ca ngợi lòng trung thành mà còn thức tỉnh lòng nhân và tình người trong mỗi chúng ta.

Câu hỏi này thuộc đề thi trắc nghiệm dưới đây, bấm vào Bắt đầu thi để làm toàn bài

Câu hỏi liên quan