Câu hỏi liên quan đến việc tối ưu hóa phép kết nối (join) trong cơ sở dữ liệu phân tán, cụ thể là khi dữ liệu được phân mảnh ngang (horizontal fragmentation). Phân mảnh ngang nghĩa là một quan hệ được chia thành nhiều mảnh, mỗi mảnh chứa một tập hợp các bộ (tuple) khác nhau. Phép kết nối trên các phân mảnh này có thể được tối ưu hóa bằng cách lợi dụng tính chất phân mảnh.
\n
Phương án A không đúng vì hoán vị phép chọn và phép kết nối có thể hữu ích trong một số trường hợp nhưng không phải là kỹ thuật chính để rút gọn phép kết nối cho phân mảnh ngang nguyên thủy. Thay đổi thứ tự thực hiện phép toán có thể cải thiện hiệu suất, nhưng không giải quyết trực tiếp vấn đề kết nối trên các phân mảnh.
\n
Phương án B không chính xác vì phân phối phép kết nối dưới phép giao không phải là một kỹ thuật phổ biến hoặc hiệu quả trong việc tối ưu hóa phép kết nối trên các phân mảnh ngang. Phép giao thường được sử dụng để tìm các bộ chung giữa các quan hệ, trong khi phép kết nối được sử dụng để kết hợp các bộ từ các quan hệ khác nhau dựa trên một điều kiện kết nối.
\n
Phương án C đúng vì phân phối phép kết nối dưới phép hợp là một kỹ thuật quan trọng để tối ưu hóa phép kết nối trong môi trường phân mảnh ngang. Khi một quan hệ được phân mảnh ngang, kết nối có thể được thực hiện trên từng cặp phân mảnh tương ứng, và sau đó hợp (union) kết quả lại. Điều này cho phép thực hiện kết nối song song và giảm lượng dữ liệu cần truyền tải giữa các site.
\n
Phương án D gần giống phương án C, nhưng chính xác hơn là "trên" các phép hợp, thể hiện rõ hơn bản chất của việc phân phối kết nối qua các phân mảnh được hợp lại.