Tư tưởng Hồ Chí Minh về chiến tranh tập trung vào phân tích bản chất chính trị của chiến tranh. Người phân biệt rõ ràng giữa chiến tranh xâm lược (phi nghĩa) và chiến tranh chống xâm lược (chính nghĩa). Do đó, đáp án A là phù hợp nhất.
Các đáp án khác không phản ánh đúng tư tưởng của Hồ Chí Minh về chiến tranh:
- B: Hồ Chí Minh không coi chiến tranh là bạn đường thường xuyên của xã hội loài người. Ngược lại, Người luôn đấu tranh cho hòa bình. - C: Kháng chiến lâu dài dựa vào sức mình là chính là một trong những phương pháp tiến hành chiến tranh, không phải là nội dung cốt lõi của tư tưởng về chiến tranh. - D: Tiến hành chiến tranh nhân dân dưới sự lãnh đạo của Đảng là một phương thức tiến hành chiến tranh, không phải là nội dung cốt lõi của tư tưởng về chiến tranh.
Khi chưa có tổ chức Đảng, lực lượng tự vệ trong doanh nghiệp sẽ do cơ quan quân sự địa phương chỉ huy. Điều này đảm bảo tính thống nhất về chỉ huy và điều hành lực lượng vũ trang quần chúng, đồng thời phù hợp với hệ thống chỉ huy quân sự chung của Nhà nước.
Câu hỏi này tập trung vào việc xác định nội dung cốt lõi của hoạt động "diễn biến hòa bình" trong lĩnh vực chính trị tư tưởng.
Phương án A là đáp án chính xác nhất. Diễn biến hòa bình, về bản chất, tìm cách làm suy yếu và xóa bỏ hệ tư tưởng chủ đạo của một quốc gia, ở đây là chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, cũng như đường lối chính trị của Đảng Cộng sản. Các phương án khác (B, C, D) cũng là những mục tiêu mà diễn biến hòa bình hướng tới, nhưng không phải là trọng tâm trực tiếp và cốt lõi trong lĩnh vực chính trị tư tưởng. Chúng có thể là hệ quả hoặc phương tiện để đạt được mục tiêu chính là làm suy yếu hệ tư tưởng.
Do đó, phương án A là đáp án đúng nhất vì nó chỉ ra trực tiếp mục tiêu tấn công vào nền tảng tư tưởng của chế độ.
Nội dung vô hiệu hóa của diễn biến hòa bình đối với lực lượng vũ trang tập trung vào việc làm suy yếu và phá vỡ hệ thống chính trị, tư tưởng và tổ chức của quân đội và công an. Điều này được thực hiện thông qua nhiều hình thức khác nhau, bao gồm tuyên truyền các tư tưởng sai lệch, xuyên tạc lịch sử, kích động mâu thuẫn nội bộ, và tạo ra sự nghi ngờ về vai trò và mục tiêu của lực lượng vũ trang. Mục đích cuối cùng là làm suy yếu khả năng bảo vệ đất nước và chế độ của các lực lượng này.