Trả lời:
Đáp án đúng: B
Độ dẻo của các pha trong hợp kim phụ thuộc vào cấu trúc tinh thể và khả năng biến dạng dẻo của chúng. Trong các phương án:
- CuZn: Là pha intermetallic (hợp chất giữa các kim loại), thường có độ cứng và độ dẻo thấp hơn so với các pha dung dịch rắn.
- Cu(Zn): Là dung dịch rắn của Zn trong Cu. Dung dịch rắn thường có độ dẻo tốt hơn so với pha intermetallic vì cấu trúc tinh thể của nó tương tự như kim loại nền (Cu) và sự có mặt của Zn làm gián đoạn mạng tinh thể, tạo điều kiện cho biến dạng dẻo.
- TiC: Là carbide của titanium, một loại vật liệu gốm rất cứng và giòn, độ dẻo rất thấp.
- Zn(Cu): Là dung dịch rắn của Cu trong Zn. Tuy nhiên, Zn có cấu trúc lục giác xếp chặt (HCP) và thường giòn hơn Cu (có cấu trúc lập phương tâm diện - FCC), do đó dung dịch rắn Zn(Cu) có độ dẻo thấp hơn Cu(Zn).
Do đó, Cu(Zn) có độ dẻo cao nhất trong các lựa chọn đã cho.