Khi nào lưu giữ tổn thất có thể là phương pháp duy nhất khả thi?
Trả lời:
Đáp án đúng: C
Lưu giữ tổn thất (loss retention) là một chiến lược quản lý rủi ro trong đó một tổ chức tự chịu trách nhiệm cho một phần hoặc toàn bộ tổn thất tài chính phát sinh từ một rủi ro cụ thể. Phương pháp này thường được áp dụng khi các phương án chuyển giao rủi ro (ví dụ: mua bảo hiểm) không khả thi hoặc kém hiệu quả về mặt chi phí.
A. Khi tổn thất tiềm năng vượt quá giới hạn bảo hiểm sẵn có: Nếu mức tổn thất tiềm năng ước tính vượt quá giới hạn bảo hiểm tối đa mà tổ chức có thể mua, việc lưu giữ một phần tổn thất là điều không thể tránh khỏi. Tổ chức sẽ tự chịu phần tổn thất vượt quá giới hạn bảo hiểm.
B. Khi tổ chức không đủ điều kiện để mua bảo hiểm: Trong một số trường hợp, tổ chức có thể không đáp ứng các tiêu chí để mua bảo hiểm do lịch sử tổn thất, loại hình hoạt động hoặc các yếu tố khác. Khi đó, lưu giữ tổn thất trở thành lựa chọn duy nhất.
C. Khi các rủi ro không thể được bảo hiểm hoặc quá tốn kém để bảo hiểm: Một số rủi ro có thể không được các công ty bảo hiểm chấp nhận bảo hiểm do tính chất đặc biệt hoặc mức độ rủi ro quá cao. Hoặc, chi phí bảo hiểm cho một số rủi ro có thể quá lớn, khiến việc mua bảo hiểm trở nên không kinh tế. Trong cả hai trường hợp này, tổ chức có thể lựa chọn lưu giữ rủi ro.
D. Khi tổ chức muốn kiểm soát toàn bộ quá trình quản lý rủi ro: Đây không phải là lý do duy nhất, mà chỉ là một phần trong quyết định lưu giữ tổn thất. Việc kiểm soát quá trình quản lý rủi ro có thể là một yếu tố, nhưng không phải lúc nào cũng là yếu tố quyết định.
Như vậy, đáp án đúng nhất là C, vì nó bao gồm cả hai trường hợp quan trọng nhất khiến việc lưu giữ tổn thất trở thành phương pháp duy nhất khả thi: rủi ro không thể được bảo hiểm hoặc quá tốn kém để bảo hiểm.