JavaScript is required

Để quản lý không gian bộ nhớ cấp phát cho tiến trình, hệ điều hành sử dụng 2 thanh ghi nào?

A.

Base register & Limit register

B.

Address register & Base register

C.

Start register & Limit register

D.

Address register & Full register

Trả lời:

Đáp án đúng: A


Để quản lý không gian bộ nhớ cấp phát cho mỗi tiến trình, hệ điều hành thường sử dụng hai thanh ghi quan trọng: thanh ghi Base (Base register) và thanh ghi Limit (Limit register). * **Base register:** Chứa địa chỉ vật lý bắt đầu của vùng nhớ được cấp phát cho tiến trình trong bộ nhớ chính. Nó xác định điểm bắt đầu của không gian địa chỉ hợp lệ của tiến trình. * **Limit register:** Xác định kích thước của vùng nhớ được cấp phát cho tiến trình. Nó quy định phạm vi địa chỉ hợp lệ mà tiến trình có thể truy cập, tính từ địa chỉ gốc (base address). Khi một tiến trình cố gắng truy cập một địa chỉ bộ nhớ, hệ thống sẽ kiểm tra xem địa chỉ đó có nằm trong phạm vi cho phép (từ Base register đến Base register + Limit register) hay không. Nếu địa chỉ nằm ngoài phạm vi này, một lỗi bảo vệ bộ nhớ sẽ xảy ra, ngăn chặn tiến trình truy cập vào vùng nhớ không được phép, đảm bảo tính an toàn và bảo mật của hệ thống. Các lựa chọn khác không chính xác vì: * **Address register:** Thanh ghi địa chỉ, thường được dùng để lưu trữ địa chỉ bộ nhớ, nhưng không trực tiếp tham gia vào việc quản lý không gian bộ nhớ cấp phát cho tiến trình theo cặp như Base và Limit. * **Start register:** Không phải là một thuật ngữ tiêu chuẩn trong quản lý bộ nhớ theo cách này. * **Full register:** Không có ý nghĩa trong ngữ cảnh quản lý bộ nhớ.

Câu hỏi liên quan