Bài thuốc "Tứ vật" bao gồm bốn vị thuốc chính: Thục địa, Đương quy, Bạch thược và Xuyên khung. Trong các đáp án được đưa ra, Thục địa là một trong bốn vị thuốc này.
Các vị thuốc thanh nhiệt có tính hàn (lạnh) và vị đắng, do đó khi sử dụng nhiều hoặc không đúng cách có thể gây ra các tác dụng phụ như tổn thương tân dịch (các chất dịch trong cơ thể) và gây táo bón. Điều này là do tính hàn của thuốc có thể làm suy giảm chức năng của tỳ vị, ảnh hưởng đến quá trình tiêu hóa và hấp thu, dẫn đến tân dịch bị hao tổn và gây táo bón.
Cây chó đẻ răng cưa, còn gọi là diệp hạ châu, có vị đắng, tính mát, thường được dùng để thanh nhiệt, giải độc, mát gan, lợi tiểu. Do đó, nó được xếp vào nhóm thuốc thanh nhiệt giải độc.
Vị thuốc có tính chất giáng khi sao với rượu sẽ có xu hướng đi lên (thăng). Rượu có tính dẫn thuốc lên trên, do đó, khi sao với rượu, tính giáng của vị thuốc sẽ bị ảnh hưởng và chuyển thành tính thăng.
Theo lý thuyết âm dương trong y học cổ truyền, các vị thuốc và thức ăn được phân loại theo tính chất của chúng. Vị cay và đắng thường có tính ấm, nóng, tác dụng phát tán, kích thích, thuộc dương. Vị ngọt và mặn thường có tính nhuận, dưỡng, thuộc âm. Vì vậy, phương án A (Cay thuộc dương) và B (Đắng thuộc dương) là đúng, nhưng trong trường hợp này, chỉ có một đáp án đúng duy nhất được chọn. Trong y học cổ truyền, vị cay được coi là điển hình của tính dương hơn so với vị đắng.