Trong giai đoạn mạn tính của viêm da cơ địa (viêm da điểm), da thường trở nên dày hơn, khô hơn và có hiện tượng liken hóa (da trở nên sần sùi và có các đường rãnh sâu do gãi nhiều). Các mảng đỏ da - vảy thường khô, giới hạn không rõ. Các mụn nước và chảy nước nhiều thường là đặc trưng của giai đoạn cấp tính.
Viêm da là một bệnh lý da liễu với các triệu chứng điển hình bao gồm: tổn thương cơ bản là mụn nước (có thể có hoặc không, tùy giai đoạn), mụn nước có xu hướng tập trung thành từng đám hoặc mảng, gây ngứa và có thể chảy nước khi các mụn nước vỡ ra. Do đó, tất cả các phương án A, B, và C đều mô tả các đặc điểm của viêm da.
Corticoide đường toàn thân được chỉ định ngắn ngày trong các trường hợp viêm da cấp tính, nặng và lan rộng để kiểm soát nhanh chóng tình trạng viêm. Viêm da tiếp xúc cấp là một ví dụ điển hình. Các trường hợp mạn tính, dự phòng hoặc liên quan đến nhiễm trùng (như HIV) thường cần các phương pháp điều trị khác hoặc cân nhắc kỹ lưỡng hơn về nguy cơ và lợi ích của corticoid.
Viêm da tiếp xúc là một phản ứng viêm của da xảy ra khi da tiếp xúc với một chất gây kích ứng hoặc dị ứng từ môi trường bên ngoài. Chất này có thể là hóa chất, thực vật, kim loại, hoặc bất kỳ tác nhân nào khác mà da phản ứng lại. Các đáp án khác không chính xác vì: A (nhiễm khuẩn) là do vi khuẩn, C (do vi rút) là do vi rút, và D (do di truyền) là do yếu tố gen.
Khi bệnh nhân gặp biến chứng hoặc bị tàn phế, việc điều trị và phục hồi chức năng cần một phương pháp tiếp cận toàn diện. Vật lý trị liệu giúp cải thiện vận động và chức năng cơ thể. Phẫu thuật chỉnh hình có thể sửa chữa các dị tật hoặc cải thiện cấu trúc cơ thể. Quan trọng nhất, cần hướng dẫn bệnh nhân các biện pháp phòng chống để ngăn ngừa tình trạng tàn phế trở nên nghiêm trọng hơn và giúp họ thích nghi với cuộc sống. Vì vậy, tất cả các phương pháp trên đều cần thiết.