Ở Hy Lạp và La Mã cổ đại, địa hình chủ yếu là đồi núi và đất đai thường khô cằn, không màu mỡ. Điều này khiến cho việc trồng các loại cây ngắn ngày, cần nhiều nước và chất dinh dưỡng trở nên khó khăn. Thay vào đó, các loại cây lâu năm, có khả năng chịu hạn tốt và có bộ rễ sâu để tìm kiếm nguồn nước, như ô liu và nho, sẽ thích hợp hơn với điều kiện tự nhiên khắc nghiệt này.
Đô thị ở phương Đông thường hình thành và phát triển tại các lưu vực sông lớn, nơi có nguồn nước dồi dào, đất đai màu mỡ thuận lợi cho nông nghiệp, giao thông đường thủy phát triển, và tập trung dân cư đông đúc. Điều này tạo điều kiện cho sự phát triển của thủ công nghiệp và thương mại, từ đó hình thành nên các đô thị. Các hải cảng gắn liền với châu Âu không phải là địa bàn hình thành đô thị ở phương Đông.
Đô thị đầu tiên trong lịch sử nhân loại xuất hiện ở phương Đông, cụ thể là ở các nền văn minh Lưỡng Hà và Ai Cập cổ đại. Nơi đây có điều kiện tự nhiên thuận lợi cho nông nghiệp phát triển, dẫn đến sự tập trung dân cư và hình thành các trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa, tôn giáo, từ đó tạo tiền đề cho sự ra đời của đô thị.